VỊNH CON CÓC
Ăn bờ ngủ bụi chả cần sang
Bước nhảy ngao du khắp xóm làng
Áo rộng xù xì trông gớm ghiếc
Mắt to lồ lộ liếc nghênh ngang
Tiếng kêu phong vũ thiên thì ứng
Miếng võ Hà Mô Ngũ Bá hàng
Danh trấn Thiền Thừ oai nguyệt điện
Trần gian món nhậu bỗng cười khan.
Cao Linh Tử
Đầu trên xóm dưới khắp thôn làng
Danh lừng thiên hạ thơ lăn lóc,[1]
Tiếng dậy trần gian bước nghễnh ngang
Răng nghiến trời nghiêng mưa gió nổi
Miệng gầm đất chuyển cọp lai hàng[2]
Hằng Nga nễ Cậu cho cai quản [3]
Danh vọng thiềm cung nỗi tiếng khan...
vophubong [voduonghonglam]
Chú thích:
[1] bài thơ Con Cóc nỗi tiếng xưa nay:
con cóc trong hang,
con cóc nhảy ra,
con cóc nhảy ra,
con cóc ngồi đó,
con cóc ngồi đó,
con cóc nhảy đi...
[2] [3] Ca dao có câu: Con Cóc là Cậu Ông Trời ,
Ai mà chọc nó thì trời đánh cho...
Cóc gầm là trời đất còn chuyển động , nỗi tiếng như ngón võ" Sư Tử Hống" của Tạ Tốn mà gặp môn "Hà Mô Công" của Cóc còn bỏ chạy... thì cọp nhằm nhò gì...? [ truyện nầy hay lắm...xem cô gái Đồ Long sẽ rõ]
Họa
Cóc già, cóc trẻ, cóc nào sang
Được bán được buôn khắp xóm làng
Mình thấy nổi u nhìn thật khiếp
Bụng trông giống trống ngó ngang ngang
Ầm ầm cong đít tài Tây độc
Cóc cóc vươn vai lực chưởng hàng
Nổi tiếng võ lâm trong ngủ bá
Dân thường bắt nhậu, trốn kêu khan
Chẳng phải giàu mà cũng chẳng sang