Friday, January 29, 2016

CÔ BÉ TRONG VƯỜN XOÀI BÌNH CHÁNH



  CÔ BÉ TRONG VƯỜN XOÀI BÌNH CHÁNH


 
   Nhân có người bạn gái gởi cho mấy nhánh xoài  ...Lam nhớ lại  một thời ,không nhớ là năm mấy ,1970 hay 71 gì đó ,có lần  mình đóng quân ở Bình chánh , một buổi sáng đi thăm chơi  quanh vùng  , ghé vào một vườn  xoài , sum sê , xanh tốt , bao bọc quanh một ngôi nhà ngói rộng  , ba gian  hai chái - vùng này thường gọi là nhà lai?- .Chủ nhà là một ông già khoảng 50,60 tuổi có đãi cho Lam một bữa nhậu đặc biệt gồm một đĩa xoài tuơi và mấy xị  rượu đế .   Đó là một buổi sáng thanh bình , bầu trời trong xanh bao la ,gió mát thổi từ miền đông bắc lại . Lam biết đó là gió đông bắc vì  hôm ấy hình như là muà hè , buổi trưa thường có gió đông bắc từ biển thổi vào  .
Buổi nhậu thật đơn giản ,chỉ  có trái xoài được  cắt nhỏ ra , chấm mắm đường và xị rượu đế  - không nhớ là đế  Bà đen hay đế Hóc môn - Hồi đó Bình chánh còn thuộc  tỉnh Gia định . Người  dân Bình chánh rất hiếu khách . Họ sống an nhiên  ,tự tại  , ung dung nhìn đời .Ông già ngồi  vừa uống rượu ,vừa nói  chuyện thời tiết  mưa nắng , mùa màng , chàng trẻ tuổi vừa nhâm nhi vừa gật gù tán thưởng .Thỉnh thoảng ông già có kêu cô con gái nhỏ chạy ra ,chạy vào pha bình trà , hay  rót ly nước.- biết đâu cô bé ngày đó lại không là  Vân bây giờ ?  -  Rồi cô bé  lại vô tư chạy ra ngoài vườn  bắt bướm , hái hoa - hoa Huệ trắng nỗi tiếng vùng quê đó -   Cảnh tượng lúc ấy thật là :          Cô bé ngây thơ như cổ tích ,          Ông già tự tại tựa  thần tiên
         Chàng trai như lạc vào trong mộng ,          Có phải Đào nguyên ở chốn trần  ? …   Thuở bấy giờ  Bình chánh thật   bình yên ,chiến tranh không quên sót một nơi nào, [ nhưng hình như chiến tranh cũng  hiền lành phần nào với Bìnhchánh, cho nên sau 75 ,Bình chánh cũng không thiệt hại gì cho lắm  , so  với bao vùng quê thân yêu khác bị tàn phá  nặng nề .]
  Khoảng 2 giờ chiểu ,chàng trẻ tuổi đứng dậy từ giã vì có bạn từ trại ghé lại gọi v ,thì ông già cũng đã ngà ngà say. .. Cuộc vui nào cũng tàn , cuộc chia tay nào cũng lưu luyến , cô bé có làm  quà cho chàng trẻ tuổi hai trái xoài xanh… .Cuộc đời như một dòng  sông  ,nước đi , đi mãi có bao giờ trở về , từ đó đến sau năm 75 , Lam cũng không có dịp  nào ghé lại thăm ông già  và cô  bé , đời lính mà  , cái balô và cây súng , rày đây mai đó  ,cũng có đôi lần trở lại Bình chánh, nhưng  nào  phải được đi qua chỗ cũ , khi thì ngủ đêm Tân Quí Tây - một thị trấn nhỏ  của Bình chánh -, đêm nghe tiếng Dạ Lan nức n  , khi thì nằm Tân Túc , đêm nghe  tiếng ếch nhái , ểnh ương  huyềnh oang ; tiếng súng nổ đì đùng ,  tiếng bom dội xa xa đâu vùng Long an  ,Hậu nghĩa ...     Hôm nay ,chợt thấy mấy trái  xoài xanh  ,cùng với nhánh cành sum sê  xanh  tốt , động lòng nhớ lại , một thở xa xưa  , ghi vội  mấy dòng , gi làm kỷ niệm...
  duonglam[vophubong]